Lúc đó tôi và anh còn đang học tiểu học. Tôi học lớp ba còn anh ấy học lớp một. Trường tiểu học cách nhà khoảng bốn cây số. Mỗi ngày hai chúng tôi đều tự mình đi bộ đến trường.
Tai nạn của bố tôi không thể được bệnh viện thị trấn xử lý nên được chuyển đến bệnh viện Xiehe để điều trị dài hạn. Mẹ tôi cần phải chăm sóc anh ấy. May mắn thay, nhà chú tôi khá gần bệnh viện và chú thường xuyên đến thăm bố tôi trong bệnh viện. Trong những năm tháng đen tối đó, anh ấy đã giúp đỡ rất nhiều cho gia đình chúng tôi một cách vị tha.Tôi và anh trai đi học xa và không có ai chăm sóc nên chúng tôi cùng nhau chuyển sang trường khác và chuyển đến một nơi gần nhà hơn, và dì tôi đã chăm sóc chúng tôi.
Khoảng nửa năm sau, bố tôi được xuất viện.Vì lúc đầu tôi mất rất nhiều máu nên thời gian hồi phục sẽ tương đối dài. Việc nặng nhọc tôi sẽ không làm được nhưng dần dần tôi sẽ giúp được một số việc nhỏ nhặt.Gia đình tôi có vài mẫu đất và một vườn rau nhỏ, còn mẹ tôi về cơ bản đảm nhận mọi công việc đồng áng và việc nhà.
Những năm 1980, ở nông thôn không có nước sinh hoạt, ở nhà không thể đào giếng được nên phải lấy nước từ giếng cách đó 1 km. Mẹ tôi ngày nào cũng ra ngoài trước bình minh, mang theo một cái sào và hai cái xô. Khi chúng tôi còn đang ngủ thì thùng nước ở nhà đã đầy, bữa sáng đã được chuẩn bị từ sớm.Bữa sáng tuổi thơ của tôi rất đơn giản, cháo với dưa chua hoặc một phần cơm chiên xì dầu, có thể ăn kèm với trứng chiên vào mùa hè.