Trong đêm tĩnh mịch, với những vì sao lấp lánh, tôi ngồi một mình trước cửa sổ, trên tay cầm mảnh giấy ố vàng, đó là lời giao ước vĩnh cửu của chúng tôi.Thỏa thuận nói rằng dù tương lai có xa đến đâu, chúng ta cũng sẽ đi cùng nhau cho đến ngày tận thế.Tuy nhiên, thế giới không có hồi kết, nhưng thỏa thuận của chúng ta cũng có hồi kết.
Bạn đã từng là đối tác thân thiết nhất của tôi. Chúng ta cùng cười, cùng khóc, cùng nhau theo đuổi bóng tối của những giấc mơ.Nụ cười của em ấm áp như ánh mặt trời, thắp sáng thế giới tăm tối một thời của anh.Tuy nhiên, sự trêu đùa của số phận đã khiến chúng tôi đi theo những con đường khác nhau. Bóng em dần mờ đi, để lại anh một mình lang thang trên con đường dài này.
Anh cố tìm dấu chân em, cố ghi lại từng tiếng vang em để lại nhưng chúng như hạt cát bay trong gió, không thể bắt giữ hay giữ lại.Tôi học cách mạnh mẽ trong nỗi cô đơn và tìm thấy sức mạnh trong tiếng vang.Tôi tự nhủ rằng lời hứa của em là niềm tin vĩnh cửu của tôi. Dù chỉ có một mình tôi cũng phải dũng cảm bước tiếp.
Từng đêm anh ở đây, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió ngoài cửa sổ và tưởng tượng giọng nói của em.Tôi đã học cách tận hưởng sự cô đơn này, bởi vì đó là ký ức duy nhất bạn để lại cho tôi.Sự thỏa thuận của bạn, giống như một thỏa thuận vĩnh cửu, cho phép tôi tìm ra lý do để kiên trì trong cô đơn.
Anh không còn sợ cô đơn nữa, vì anh biết em đã từng ở đây, để lại lời hứa vĩnh hằng và tiếng vọng cô đơn.Anh sẽ tiếp tục bước đi cho đến tận cùng thế giới, hoặc cho đến khi anh nghe thấy giọng nói của em một lần nữa.Bởi vì đây là thỏa thuận của chúng ta, một thỏa thuận vĩnh cửu.